Câu chuyện ăn dặm

Bữa giờ tính viết lại cái này lâu rồi, mà loay hoay cuối tuần với 2 đứa giặc nên chưa có thời gian sắp xếp ý. Chuyện là, Phomai đã 3 tháng tuổi (còn thiếu 1 ngày), mẹ bắt đầu nghĩ đến việc chuẩn bị cho con... ĂN DẶM!!!
Có sớm quá hông ta? Thiệt ra là từ khi còn bầu mẹ đã nghĩ rồi, vì lẽ chị Mây được mẹ ngâm cứu từ khi 2,5 tháng mà còn lọng cọng cơ :D
May mắn cho mẹ:
- đây là thời đại của in-ter-net, cái gì không biết cứ tra "gu gồ"; 
May mắn cho mẹ:
- từ kinh nghiệm chị Mây, mẹ biết chọn lọc những gì phù hợp nhất riêng cho Phomai;


Và may mắn nhất, Ông Bà và Cha rất ủng hộ mẹ... (cái vụ có được Bà về phe mình thì hôm nào rảnh mẹ note lại cho chị Mây kinh nghiệm nha)

Chị Mây là con gái nên mẹ tìm hiểu kỹ về Ăn dặm kiểu Nhật (ADKN), vì dù sao đó cũng là 1 nước cũng truyền thống, cũng địa lý gần gần nước mình, ngoài ra thời gian đó mẹ có nhiều lúc rảnh để cầu kỳ cho con, nhờ có Dì Bell nữa, nên lúc đó, ADKN là lựa chọn tối ưu nhất.
Quá trình chuẩn bị và thực hành diễn ra khá suôn sẻ và thú vị - kết quả là bây giờ - dù không hoàn toàn thành công, nhưng chí ít chị Mây cũng đã:
-- Biết tự ăn và nhai rất giỏi từ khi chưa được 2 tuổi;
-- Biết tới giờ ăn ngồi vào bàn ăn ngoan, hôm nào chán thì xin ra ngoài;
-- Biết tự chọn thức ăn khi đi búp phê;
-- Biết nói lên ý kiến của mình, có chủ kiến rất rõ ràng;
-- Và thích nhất là... đối với mẹ, với con và với cả nhà, giờ ăn của con chưa bao giờ là "cực hình", "mệt mỏi"... đó là giờ CON KHÁM PHÁ và CON VUI VẺ!
Nhiêu đó thôi, cũng đủ làm động lực mạnh mẽ cho mẹ tiếp tục "mần" thêm 1 "dự án" nữa dành cho Phomai...

Phomai tính "lành", không "xí xô xì xào" như chị, nhưng lại cộc tính :D và là con trai ---> vì lẽ đó mẹ mày mò tìm hiểu và xin tham gia vào hội "Hội những người yêu thích phương pháp ăn dặm BLW" (tiếng Việt cho dễ hiểu là pp ăn dặm Bé Chỉ Huy)
Nghe cái tên là mường tượng ra phần nào cái pp này rồi hén (còn muốn tìm hiểu kỹ hay tại sao nó là B-L-W thì cứ tra "gu gồ"), pp này mẹ chọn vì những điều sau:
-- Từ khi chuẩn bị, đến khi bắt đầu rất đơn giản, chưa bao giờ đơn giản hơn (trừ lúc tìm hiểu và nghiền ngẫm tài liệu - mà cái này thiết nghĩ, làm gì cũng cần tìm hiểu mà hén)
-- Những cái có sẵn của mẹ đều được dùng lại: ghế ăn, yếm, nĩa và muỗng, chén ăn không đổ (mí món sau này mới dùng)
-- Con TỰ ĂN và KHÔNG CẦN AI ĐÚT (điều này cực vui với mẹ, vì giờ mẹ đã 2 "đứa", bàn ăn giờ thêm 1 "tên", mà đút như kiểu Nhật thì mẹ bận rộn chắc không thể cùng ăn với cả nhà luôn rồi :D --> con mẹ "mìn", lười và ham ăn :P)
-- Con sẽ tự chủ trong việc, ăn bao nhiêu và ăn cái gì (điều này cực tốt cho việc hình thành những kỹ năng, cũng như góp phần cho con những thói quen tốt sau này, huống chi, con là con trai)
-- abc, xyz... nói chung toàn cái mẹ khoái và có lợi cho con mà tài liệu đầy nhóc, đọc đã mắt :D

Mẹ thiết nghĩ, đã ăn "dặm" thì không cớ gì cứ phải "nhồi nhét" con, muốn con ăn "đủ", "hết suất" theo ý muốn của người lớn, chứ không phải của con, giai đoạn này (trước 1 tuổi), sữa vẫn là quan trọng nhất.
Nhũng ưu và khuyết của pp này, tài liệu trong hội đã nói hết, mẹ chỉ tự viết lại những điều mẹ nghĩ.

Có lần có một người bạn của mẹ đã nói rằng, sao cứ phải "bắt chước" phương pháp (pp) này, pp nọ của nước Nhật, nước Pháp??? Việt Nam muôn đời ông bà đã nuôi mình lớn vậy hổng lẽ sai???
Mẹ cũng từng nghĩ y xì vậy, Mẹ của mẹ - tức Bà Ngoại của các con cũng từng nuôi mẹ thế thôi...

Nhưng... Mẹ bây giờ mới có thể tự mình lý giải cho câu hỏi đó. 
Bởi chính mẹ là người "trong cuộc" khi ngày xưa đã mỗi ngày vất vả cùng Bà Ngoại ép Cậu Út ăn, mẹ nhớ, phải ép Cậu ngồi vào ghế, mà ngồi ngược cơ, tức là cái lưng quay ra, cái bụng sát cái lưng ghế để Cậu không tuột xuống. Bằng bao nhiêu lời hăm dọa, dụ dỗ, khen ngợi, trách mắng... bao nhiêu tiếng la, tiếng khóc xen nhau... Mỗi bữa ăn là Bà Ngoại mệt và mẹ cũng mệt theo vì nhiệm vụ phụ cho Cậu ăn CHO BẰNG HẾT!!!
Đến giờ thì Cậu không cần ép vẫn ăn rất nhiều - mà theo lời Ngoại thì bắt nó ngưng ăn mới mệt... Nhưng rõ ràng đã có một thời gian rất dài Cậu BIẾNG ĂN, KÉN ĂN và đó là thời gian mẹ gọi là ''ám ảnh tuổi thơ" với Cậu (chút tag Cậu vô xác nhận luôn :D)

Ngoài ra, chính mẹ nhìn thấy xung quanh biết bao hình ảnh (mà bảo đảm các mẹ khác cũng dễ dàng bắt gặp) như là, mỗi chiều chiều, các Bà, các mẹ dẫn con ra phố, vừa đẩy con trên xe đẩy loại 3 bánh có cần phía sau, vừa cầm chén (bột hay cháo) đút con, hoặc có lần dẫn Mây đi công viên LHP (lúc chưa đập) thấy có các mẹ cho con chơi cầu tuột con voi, tuột xong bên này đã có mẹ chờ sẵn đút cho muống cháo dinh dưỡng :(. Gần đây nhất - tại Shop MT, mẹ cùng Mây đi mua sữa thì gặp 1 chị kia đang đứng tại quầy bột ăn dặm nghe bé bán hàng tư vấn, mẹ đi qua đi lại nghe lõm câu chuyện rằng, chị này đã thử qua hết thảy các loại bột mà bé nhà vẫn không ăn, bé bán hàng giới thiệu chị loại của hàng Hipp, của Humana, của abc... chị phân vân và lại tiếp tục nghe tư vấn, rằng thì là, chị đã bỏ thêm rau vào bột chưa? Chị đã cho bé thêm cái này cái kia chưa.... Lúc ra tính tiền, lại gặp chị, với 2 hộp bột ăn dặm trên bàn, vị rau quả, vị cá và nghe chị bảo "thôi, lấy thêm hộp ếch" (!!!) Mẹ kiềm lòng không được phải hỏi: Bé chị bao nhiêu tháng? Ăn dặm bao lâu rồi? Được biết bé nhà chị ấy 6 tháng, mới ăn dặm đây thôi...
Mẹ thực sự rất muốn nói với chị ấy 1 câu rằng: "Chị thử nghĩ mình bị ép ăn hết 1 chén bột ấy, bữa này qua bữa khác, ngày này qua ngày khác, thử xem sao?"
Nhưng mẹ đã không nói thêm gì, vì mẹ biết, trong 1 phần tư tưởng của các chị, các mẹ, trước giờ ăn dặm vốn dĩ đã là ăn bột, là đút muỗng, là phải ăn cho bằng hết... để con "bự", con "đủ ký", con "mạnh", con "chắc bụng".... nhưng thực tế thu được đa số nằm trong 1 trong 2 trường hợp: hoặc con kén ăn, biếng ăn, hoặc con béo phì!

Mẹ chưa áp dụng BLW, mẹ không dám chắc mẹ sẽ thành công, nhưng mẹ có thể tin rằng, chắc chắn, khi trao cho chính bản thân ai đó tự quyết định điều gì, không ai khác hơn chính họ, mới biết điều gì là PHÙ HỢP NHẤT, là ĐỦ NHẤT với họ!

MẸ xin phép mượn lời của 1 mẹ dễ thương trên Hội: Con cái chúng ta, không phải là những con heo đất, mà cha mẹ muốn bỏ vô bao nhiêu thì bỏ!
:D

Kết lại, trong 1 buổi rất mát trời (mưa ngập luôn cái hẻm khỏi chợ búa nấu nướng gì) mẹ note 1 số suy nghĩ (mà rảnh bs thêm) về chuyện ăn dặm của con, để mẹ có thêm động lực và tự tin tiếp tục cuộc hành trình vui vẻ của mẹ con mình.

Nếu mẹ nào đọc đến đây (dài quá) mà có suy nghĩ phản biện gì, vui lòng còm men chia sẻ thêm với mẹ Mây nhé, vì lẽ, mỗi mẹ có 1 quan niệm về cuộc sống, về cách nuôi con, mẹ Mây không dám khuyên ai nên theo cái này, hay theo cái khác (trừ nhỏ bạn thân và nhỏ em gái), vì mẹ Mây biết, Cha mẹ nào cũng mong muốn mang lại những điều tốt đẹp nhất cho con cái của mình!

Nói thêm, làm sao để Ông bà, hàng xóm, chồng.... ủng hộ và hiểu phương pháp này (tính luôn người giúp việc phụ trông bé nữa) thì có nhiều cách lắm, nhưng chắc chắn một điều, sẽ không thể áp dụng pp tiến bộ nào được, nếu mẹ không hiểu rõ, không kiên trì và đôi khi, phải "mìn" nữa... Mẹ đặt quyền lợi của CON, chứ không phải của mẹ hay của bà lên trên; mẹ tôn trọng ý thích và cá tính con; mẹ không quan trọng chuyện con PHẢI TĂNG CÂN NHIỀU trong thời gian ăn dặm... thì mẹ sẽ làm được... 

Vì con chúng ta, mẹ sẽ quyết tâm! :D (đây là lời động viên chính bản thân mẹ Mây)

Cái ảnh: Mây đã từng ăn dặm, rất dơ bẩn (theo như các bà bảo), hoang phí thứ ăn (vì nó trây trét tùm lum) nhưng con rất vui :D

0 nhận xét: